[ Trần Ngọc Ánh, 1992 ] Vì sao lại âm ư? Ban đầu tôi đi cùng bạn đến Vương quốc Hạnh phúc chỉ vì muốn giúp cho bạn “nhận ra vấn đề”, bụt nhà không thiêng, khuyên cỡ nào cũng không có kết quả. Lúc đó, tôi tự thấy mình không có vấn đề gì, thậm chí ổn về mọi mặt (từ ngoại hình, tâm hồn đến kiến thức).Tự tin là thế đấy!
Tôi trước đây lúc nào cũng ở trong trạng thái cảm xúc Bình thường, không vui, chẳng buồn, không hy vọng
Nhưng sau hai buổi talkshow của Pepper về chủ đề Phụ nữ Thông minh và Speaker: Người dẫn đường, từ chỗ “đi hộ người ta”, tôi về nhà và bắt đầu thật sự suy nghĩ về cuộc đời mình.
Những điều cô Pepper nói trong lớp với ai kia lại khiến tôi suy nghĩ. Tôi tự hỏi: “Mình có thật sự đang sống đúng nghĩa không? Hay chỉ là tồn tại thôi. Cái mình nhầm tưởng là cảm giác bình yên kia thật ra là mặt hồ với vô số đá ngầm bên dưới.
Tôi bắt đầu dành thời gian “đánh giá lại chất lượng sống của mình” như Pepper yêu cầu.
Sự nghiệp: tôi vừa bỏ việc ở một hãng hàng không lớn, công ty start up thì trên đà…phá sản, nói thất nghiệp cũng không có gì sai đâu, thất nghiệp mà còn bị thất bại nặng nề.
Với Tình yêu thì tôi nhận ra trạng thái ‘bão hòa vĩnh viễn’ bấy lâu của mình cần được bảo trì khẩn cấp chớ không phải là ‘bình an vô sự’ như tôi hay kể với mọi người, bởi vì cả tôi và người ấy đều không còn hứng thú gì trong việc gầy dựng thêm.
Tôi lúc nào cũng ở trong trạng thái cảm xúc Bình thường, không vui, chẳng buồn, không hy vọng mà thỉnh thoảng lại tự hỏi “Ơ thế, mục đích mình đến Trai Đất này để làm gì?” – “hít thở, rồi đợi ngày không thở được thì ra đi chăng?”, tôi hoài nghi với chính sự tồn tại của mình.
Và còn nhiều lắm những tác hại của việc âm cảm xúc gây ra, ảnh hưởng đến công việc, mối quan hệ xã hội và gia đình. Mọi người hầu như đều cảm thấy sự mệt mỏi, căng thẳng khi tiếp xúc với tôi.
Tôi trước khi đến với Vương quốc Hạnh phúc
Đấy, tôi âm là thế đấy, và duyên lành mang tôi đến lớp Speaker, xách giỏ đi học. Cũng ở đây, tôi đã từng nghĩ mình sẽ bỏ cuộc vì buổi đầu đi học rất ác mộng. Pepper hòa đồng, vui vẻ trong talkshow bao nhiêu, vậy mà tới lớp học cô mắng xối xả. Tôi bị chê không thương tiếc “chúc mừng em, một năm nữa, em không thay đổi, cảm xúc em vẫn âm như vầy thì welcome em đến thế giới của người vô cảm, nói dễ hiểu là có hoa mà không có hương, mà còn là hoa giả trong bình”.
Sợ quá nên về cô nói gì là nghe đó, chỉnh sửa lại từng cảm xúc nhỏ của mình, lấp các lỗ hút năng lượng, nhổ bỏ hết những vấn đề có thể làm mình bực mình. Và tôi cũng giật mình khi cái danh sách các điều làm mình bực mình có cả ‘trời nắng và trời mưa’, ôi con bánh bèo đỏng đảnh ghê gớm ấy là tôi.
Sau khóa học Speaker, tôi bây giờ là con số 0 tròn trĩnh, vì sao ư? Vì tôi bỏ hết con người cũ, biết tự dẫn đường cho chính mình: Biết mình là ai? Muốn gì? Giá trị của tôi ở đâu? Và tôi có thể làm gì để tô điểm cho cuộc đời tươi đẹp này.
Số 0 tròn trĩnh để bắt đầu cộng thêm từng điểm nữa cho mình, điểm về sự nghiệp, về tình yêu, trí tuệ và tâm hồn mình. Tôi vui vì tôi là số 0 để còn thấy mình có thể tiến bộ hơn hằng ngày, hằng giờ, để còn biết một ngày mình còn có thể mở mắt mỗi sớm mai, là ngày đó tôi phải làm sống hết mình để cộng thêm nhiều điều ý nghĩa, mang lại thật nhiều niềm vui và hạnh phúc cho mình, cho những người xung quanh.
Và cũng tại lớp Speaker, tôi có các chị em mới, những người mà dòng tin viber hiện lên trong group chat là mình biết ‘ôi, lại nhận được năng lượng mới cho ngày rồi đây’. Và quan trọng hơn hết, tại Vương quốc Hạnh phúc, tôi biết mình sinh ra để làm gì? Tôi là Ngọc Ánh – Người dẫn đường hạnh phúc