Hỏi: Tôi kết hôn với chồng tôi 17 năm trước mặc dù tôi không bao giờ cảm thấy có tình yêu thật sự với anh ta. Lúc ấy tôi là một người mẹ đơn thân và tôi đã nghĩ rằng đó là điều đúng đắn tôi phải làm để con gái tôi được sống trong một gia đình với cả bố và mẹ. Bây giờ, ở tuổi 46, con gái tôi đang đi học đại học xa nhà và con trai của tôi cũng đang theo bước của chị nó, tôi cảm thấy cánh cửa thế giới của tôi như đang đóng sập lại trước tôi và tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi cảm thấy như thể tất cả những gì còn lại là một cuộc hôn nhân hững hờ và thất bại- nó không tệ đến nỗi tôi phải ra đi, nhưng cũng không thể gọi là đẹp để làm tôi cảm thấy như tôi đã sống tốt hay như tôi đang hài lòng với cuộc sống này. Tôi cảm thấy như thể tôi đã ổn định cuộc sống của tôi, một cách thảm hại. Tôi chưa từng thực sự hạnh phúc với cuộc hôn nhân, nhưng tôi là một người hạnh phúc, và tôi đã muốn giữ gia đình yên ổn bởi vì đó là điều phải làm để giữ cho cuộc sống của những đứa trẻ của tôi yên ổn.
Bây giờ khi con tôi đã sẵn sàng cho cuộc sống tự lập và tôi thì đã sống được nửa đời người, tôi không chắc nếu tôi có thể giữ mọi việc như xưa nữa. Liệu đây có phải chỉ là một cuộc khủng hoảng ở tuổi trung niên hay là tôi thực sự đang không sống thật với bản thân mình bằng cách sống bình lặng trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Nhiều nền văn hóa không gắn liền tình yêu và hôn nhân, và tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân mình như vậy trong những năm qua. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng có điều gì đó đang trỗi dậy trong tôi và tôi không biết phải làm thế nào để bằng lòng với cuộc sống hiện tại mặc dù tôi biết rằng tôi nên như vậy!
Tôi cần một lời khuyên để giúp tôi biết nếu đây chỉ là điều xảy ra trong giai đoạn mãn kinh hay đây chính là tiếng nói thật sự trong tôi. Tôi cảm nhận thấy tôi có những biểu hiện của thời kỳ mãn kinh (nóng bừng, đổ mồ hôi đêm , thay đổi tâm trạng ) và tôi cũng sợ mình sẽ trở thành một người phụ nữ lớn tuổi – độc thân! Tôi đang hoàn toàn mất phương hướng. Xin hãy giúp tôi! Tôi xin cảm ơn.
- Vicky C., Vacaville, California
Trả lời: Thân Vicky,
Khi con người đưa ra một vấn đề thì luôn có một điều nổi bật trong câu chuyện. Trong bất cứ vấn đề gì, bất cứ xung đột nào, người gặp khó khăn thường đã biết mình phải làm gì. Họ chỉ đang đơn thuần xin phép để làm điều đó. Bạn rơi vào trường hợp đó.
Làm sao tôi biết ư? Không ai đặt ra những câu hỏi như “Làm thế nào để tôi bằng lòng với cuộc sống hiện tại?” trừ khi họ đã biết câu trả lời. Theo quan điểm của bạn, điều gì sẽ làm cho một cuộc hôn nhân đủ tồi tệ để từ bỏ nó – có lẽ chồng của bạn là người đã “châm thêm dầu vào lửa”?
Có một khía cạnh xúc động trong câu chuyện của bạn, đó là bạn đánh giá cao giá trị của bổn phận và trách nhiệm- bạn lựa chọn làm điều đúng đắn – hơn là hạnh phúc cho bản thân. Điều này nghe có vẻ lạc hậu, nhưng theo cách nào đó cũng rất đáng quý. Trong trường hợp của bạn, người khác phải tự hỏi rằng tại sao chồng bạn lại muốn có một người vợ không yêu anh ấy ở bên. Tôi nghĩ rằng vợ chồng bạn đã không giao tiếp và tiếp xúc với nhau một cách thân mật và trung thực với cảm xúc của bản thân. Vì vậy, từ bỏ cuộc hôn nhân này có thể là điều trung thực nhất với bản thân mà bạn đã làm trong suốt thời gian qua. Tôi ủng hộ việc bạn đã thức tỉnh và bắt đầu nhìn lại mọi việc một cách rõ ràng hơn.
Trân trọng,
Deepak