Cám ơn đã gieo hạt mầm xanh mát vào tâm hồn cằn cõi và trái tim mất niềm tin của tôi... Trước đây, buổi sáng thức dậy, tôi vẫn luôn cảm thấy cuộc sống mình có gì đó nhàm chán, tôi không biết mình cần gì, phải làm gì để biến cuộc sống vô vị này trở nên hấp dẫn hơn. Và tôi tự hỏi liệu cuộc sống của tôi vô vị hay chính tôi vô vị?
Rồi tôi tình cờ biết đến Cô và chương trình Nghệ Thuật Quyến Rũ, có lẽ cái tên này đã gợi lên trong tôi sự tò mò kỳ lạ. Nghệ Thuật Quyến Rũ ư? Tôi thật sự không hiểu tôi sẽ tìm được gì từ cái tên gây tò mò như thế. Cảm xúc lẫn lộn, có tốt có xấu về cái tên ấy thôi thúc tôi tìm đến.
Bản thân tôi tự nhận mình là một cô gái có phần nam tính. Tôi nghĩ mình mạnh mẽ và độc lập, không phụ thuộc bất kỳ ai. Vì thế tính cách tôi có phần khô khan, kém lãng mạn, sống là phải thực tế. Điều đó làm tôi không cách nào cởi mở và thu hút được người khác?
Lần đầu tiên đến lớp, tôi hơi thất vọng một chút, vì tôi nghĩ người đủ khả năng để thay đổi cuộc đời tôi, suy nghĩ của tôi, phải là người phụ nữ trung niên, như mẹ, như bà chứ không phải là một người trẻ như cô giáo Huyền Trân. Thực tế chỉ sau 3 tiếng đầu tiên, tôi hoàn toàn bị sốc vì tôi đã đánh giá sai ngay từ đầu, từ cái tên khóa học đến cả giảng viên. Cô Pepper đã gãi đúng “chỗ ngứa” của tôi và nhiều chị khác nữa khi tôi nhận ra cả lớp đang chìm trong lời giảng của cô.
Sau khi ra khỏi lớp, tôi chờ một cơ hội để đến gần cô và nói cảm ơn. Có lẽ cô sẽ không hiểu tại sao tôi lại thốt lên câu đó nhiều cảm xúc như thể cô đã cho tôi một cái gì đó quý giá vô cùng.
Đến đây, tôi không được trao cho cái xa xỉ cái gọi là HẠNH PHÚC. Tôi đã phải tự hỏi:
Đâu là niềm đam mê của tôi?
Tôi phải bắt đầu thực hiện đam mê ấy thế nào?
Tôi phải làm gì để hài lòng với chính mình,
Tôi phăi thế nào để được quan tâm, yêu thương?
Tôi vẫn nhớ, cô đã nói: “Tôi sẽ chỉ là người lên tinh thần khi bạn nói bạn tuyệt vọng nhưng chính bạn phải là người vực mình đứng dậy và hạnh phúc cũng như vậy.
Phải, cô đúng, hạnh phúc người khác mang đến cho tôi một ngày nào đó sẽ không còn nữa, tôi sẽ ra sao khi chỉ sống dựa vào chúng? Chỉ khi chính tôi tạo ra hạnh phúc cho mình thì nó mới vĩnh viễn tồn tại. Tôi không hạnh phúc chỉ sau vài buổi học nhưng tôi được học cách để có được hạnh phúc. Tôi nhìn ra giá trị tuyệt vời của người phụ nữ, tôi biết cách yêu thương bản thân, biết nhìn sâu hơn về những cái gọi là “hỉ, nộ, ái, ố” trong con người cũng như cách xử lý trong các tình huống từ đời sống gia đình đến xã hội.
Cảm ơn cô đã gieo hạt mầm xanh mát vào tâm hồn cằn cõi và trái tim mất niềm tin của tôi. ^^
Khi áp dụng những điều cô dạy, những tâm sự và chia sẻ của những người cùng học, tôi nhận ra rằng, sự hài hước và tự tin mà tôi học được không chỉ mang lại niềm vui cho người khác mà chính tôi cũng đang tự tạo niềm vui và ý nghĩa cho cuộc sống của mình.
Tôi yêu quý bản thân, biết cách làm đẹp cho mình. Cô Pepper đã thổi được một luồng gió vào suy nghĩ cằn cỗi của tôi, cho tôi động lực để thay đổi. Tôi yêu giá trị người phụ nữ, yêu những người xung quanh và luôn biết cách tạo hạnh phúc cho tôi, cho mọi người.
Không thể nói hết được cảm xúc mà cô Pepper mang đến tôi. Dù vậy, xin được cảm ơn những buổi chia sẻ ngắn ngủi đã làm thay đổi cuộc sống vô vị đeo đuổi tôi nhiều năm.
Học viên Trần T.G.